Máy bay giấy – Chương 8

Thấy Dương Huyên đi tới, Phùng Bác buông cổ áo Thang Quân Hách ra, không quên đẩy cậu một cái: “Anh Huyên, nó vứt quả bóng của anh ra cửa sổ rồi.”

Thang Quân Hách bị đẩy, lảo đảo lui về sau mấy bước mới đứng lại được, nhìn Dương Huyên.

“Bóng gì?” Dương Huyên hỏi.

Trần Hạo khoanh tay đứng tựa khung cửa phòng học, xem cuộc vui, nói chêm vào: “Là quả bóng có đủ chữ ký của ngôi sao NBA đó.”

Dương Huyên quay đầu liếc nhìn Trần Hạo, rồi đi tới trước mặt Thang Quân Hách, chặn lại tia nắng rọi lên mặt cậu, nhìn vào mắt cậu và hỏi: “Mày vứt?”

Thang Quân Hách hơi ngửa mặt, nhìn Dương Huyên cao hơn mình nửa cái đầu, cố hết sức giữ bình tĩnh đáp: “Phải.”

Không ít người chạy ra cửa phòng học, rướn cổ hóng chuyện. Học sinh đi ngang qua hành lang cũng đứng lại, xem vụ gì đang xảy ra. Trong tháp ngà lóe lên một tia lửa nhỏ, đủ để nhen nhóm lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

Dương Huyên cảm thấy hơi buồn cười, cậu chú ý thấy bàn tay buông xuôi bên chân Thang Quân Hách đang nắm rất chặt, không khó để nhận ra, cậu chỉ đang giả vờ bình tĩnh.

Bé búp bê khi gặp chuyện chỉ biết khóc xưa kia, bây giờ đang nhìn mình chằm chằm như con mèo cong mình xù lông, sẵn sàng chiến đấu. Khiến cậu nghĩ, không biết nếu mình chọc nó giận lên thì trông sẽ thế nào – có khóc nhè như khi còn bé không?

“Kiếm về đây.” Cậu lạnh lùng nói.

“Anh không hỏi chuyện xảy ra thế nào sao?” Thang Quân Hách nhìn anh mình, nuốt khan, trái cổ trượt lên rồi chạy xuống.

Quần áo của cậu ướt một nửa bên phải, chắc là tác phẩm của Trần Hạo với Phùng Bác.

“Có cần thiết không?” Dương Huyên cười, “Mày ném thì mày tìm.”

“Em không tìm thì sao?”

Dương Huyên có ảo giác mình nhìn thấy lưng con mèo lại cao thêm một chút, như một cây cung đã kéo căng tròn. Trong đầu cậu chợt hiện lên một ý nghĩ muốn chọc ghẹo, mới cúi đầu sát bên tai Thang Quân Hách, nói nhỏ: “Nếu mẹ mày hầu hạ mày như cô công chúa nhỏ, thì chắc không tiếc tiền mua một quả bóng y chang chứ nhỉ?”

Trong đầu Thang Quân Hách lướt qua nụ cười giễu cợt của Dương Huyên buổi sáng, mặt cậu đỏ như thiêu, nắm tay xiết chặt, đánh lên mặt Dương Huyên.

Dương Huyên nghiêng đầu tránh được, giơ tay chụp lại cú đấm kia, tay cậu bao lấy bàn tay Thang Quân Hách, dùng một chút sức đè xuống: “Muốn đánh nhau à? Tăng thêm chút sức…”

“Làm gì đó? Đánh nhau trên hành lang luôn phải không!” Cô Toán dẫm giày cao gót hối hả chạy tới, đẩy đám học sinh đang nhiều chuyện qua một bên, quát cả đám túm tụm trên hành lang chạy mất dép, “Không nên thân nên hình gì hết, hóng hớt là giỏi! Này, hai em kia! Còn đứng đó làm thần giữ cửa hả? Về lớp mau lên!”

Thang Quân Hách thừa cơ hất mạnh tay Dương Huyên ra, lườm cậu một cái rồi bỏ xuống cầu thang.

“Này! Không phải học sinh lớp Ba đó à?” Cô chưa từng thấy học trò nào không nể mặt mình như vậy, hơi bối rối một chút, túm một học sinh bên cạnh hỏi.

“Dạ, mới chuyển trường hôm nay ạ.” Bạn học kia lắp bắp nói.

“Gọi cậu ta quay lại đây… Mà thôi, thôi đừng gọi,” Cô phất tay, “Về lớp đi, người ta cũng không quan tâm rồi. Ai về chỗ nấy đi!”

Tất cả mọi người lập tức giải tán, Dương Huyên nhìn chằm chằm cầu thang hai giây, sau đó mới quay về lớp.

“Đây, mấy em bảo là không gạt cô đâu!” Cô Toán đập bài kiểm lên bàn, bụi bay mù mịt, “Đều là bài có đáp án trong đề cương, không có ai làm cô coi được. À không, có một bài, chính là bạn học mới vừa chuyển đến chưa từng giải đề cương nghỉ Đông đấy.”

“Cán sự bộ môn phát ra cho lớp đi!” Cô đưa sấp bài kiểm cho cán sự bộ môn, lại cầm thước gõ lên bảng đùng đùng, tận tâm gào thét, “Còn cảm thấy mình là học sinh lớp chọn không? Xem bạn học mới chuyển đến đi! Trung học Số Ba! Bài kiểm làm trong nửa tiếng, điểm tối đa! Các em không thấy sốt ruột hả? Tỉnh lại cho cô, đừng có làm ếch ngồi đáy giếng nữa! Biết chưa?… Tối nay, về nhà sửa bài cho đàng hoàng, ngày mai lên lớp sửa bài cho cô coi, nghe chưa?”

“Dạ nghe—-” Cả lớp ủ rủ đáp.

Cô vừa ra khỏi lớp, Phùng Bác lập tức xoay người lại, hai tay đập mạnh mấy lần lên mặt bàn phía sau, nói với Dương Huyên: “Sao nào anh Huyên, hả giận không?”

Dương Huyên đứng dậy bỏ đi: “Chữ ký của ngôi sao NBA, tụi mày cũng rảnh lắm, nói chuyện xàm xí.”

“Bọn mày chọc gì nó?” Dương Huyên lườm cậu ta.

Phùng Bác thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra trong lớp, nôn nóng muốn thử lòng Dương Huyên: “Ê, quả bóng kia ấy, ngày mai bắt nó đi kiếm không?”

“Mày gây chuyện, mày kiếm.” Dương Huyên không nể mặt đáp.

“Ui giồi, anh Huyên… Tao giúp mày xả giận mà!” Phùng Bác than thở.

“Không cần thiết, mày có nhằm vào nó cũng chẳng để làm gì.” Dương Huyên không thấy hứng thú, rẽ sang hướng khác, “Tao đi căn-tin ăn cơm.”

“Đi căn-tin á?” Phùng Bác kéo tay cậu, “Có chuyện gì à? Sao không về nhà?”

“Ừ, tao nhờ chủ nhiệm đăng ký phòng ký túc.”

“Mày đang giỡn hả?” Phùng Bác kinh ngạc trợn mắt, “Đó là nhà của mày!”

“Không thích không khí ngột ngạt,” Dương Huyên nhìn sân tập cách đó không xa, “Được rồi, chuyện riêng của tao, mày đừng xen vào.”

——-

Thang Quân Hách ra khỏi lớp, cúi đầu bước nhanh ra cổng trường.

Chuyện mới vừa xảy ra làm cậu xác nhận một ý nghĩ cứ loáng thoáng trong đầu – Dương Huyên ghét cậu. Cậu vốn còn ôm một chút hy vọng mong manh rằng, dù ngắn ngủi nhưng mười năm trước bọn họ cũng từng thân như anh em.

Với tình hình hiện tại, hóa ra mình quá ngây thơ. Khi xưa, Dương Huyên không biết thân phận của cậu, thay vì nói Dương Huyên lúc đó không biết cậu thật sự là ai, nên thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình, thì phải nói là chính mình che giấu sự thật, lòng dạ thâm sâu trộm được những điều tốt đẹp đó.

Bởi vì, khi đó Dương Huyên hoàn toàn không hay biết gì cả, nhưng mình lờ mờ đoán được Dương Thành Xuyên là ba ruột của mình, còn Dương Huyên là anh trai ruột.

Không ai vạch trần sự thật này cả nên cậu cũng vờ như không biết mà xuôi theo.

Đi đến cổng trường, cậu nhạy bén nhận ra có một tia nhìn đang hướng về phía mình.

Xung Quanh đều là phụ huynh đến đón con cháu, rộn ràng nhộn nhịp, Thang Quân Hách nhìn về phía ánh mắt kia, nhưng không thấy ai khả nghi – chắc là trốn rồi.

Bản năng cậu nắm chặt quai cặp, vừa chen chút qua khỏi đám đông, vừa cẩn thận quay đầu lại quan sát.

Cậu đang vội vàng chen tới, bất chợt cánh tay bị túm chặt, cậu hoảng hốt, tim muốn vọt lên cuống họng, thiếu điều hét thành tiếng, ngẩng phắt lên nhìn – Ra là tài xế của Dương Thành Xuyên, thấy rõ là ai, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Chú Trần.”

“Nghĩ gì thế.” Chú tài xế bị ánh mắt hoảng hốt của cậu làm cho buồn cười, hỏi rồi nhìn về phía cổng trường, “Anh cháu đâu? Chưa ra nữa hả?”

— Ánh mặt kia lại lởn vởn lại đây. Thang Quân Hách đột ngột quay đầu, người kia không kịp trốn, bị cậu phát hiện, nhưng rất nhanh lẩn vào trong đám đông.

“Có chuyện gì à?” Tài xế cảm thấy cậu đang quan sát ai đó.

“Dạ không,” Thang Quân Hách quay lại, trả lời vấn đề của chú, “Ảnh chạy xe đạp về.”

Tuy Dương Huyên không có nói, nhưng Thang Quân Hách đoán cậu ta sẽ làm như vậy.

“Vậy mình về trước hay sao?” Chú tài xế hỏi ý.

Thang Quân Hách ‘dạ’ một tiếng.

Tài xế dẫn đường cho cậu đến chiếc xe đậu ở cách đó không xa, cúi người giúp cậu mở cửa xe.

Thang Quân Hách ngồi vào trong xe, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh.

“Cần chú hạ kính xe không?” Tài xế hỏi.

“Đừng mở,” Thang Quân Hách cuống quít ngăn lại, “Có người theo dõi cháu.”

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu thấy được khuôn mặt nghiêm túc của cậu – không giống đang nói đùa, có hơi giật mình: “Ai theo dõi cháu? Chú xuống xem.”

Thang Quân Hách chợt nhận ra mình lỡ lộ bí mật, vội ngồi ngay ngắn nói: “Dạ thôi, bạn học đùa dai thôi, mình về đi ạ.”

Tài xế nửa tin nửa ngờ, nhìn về nơi Thang Quân Hách nhìn một lần rồi quay lại khởi động xe, dặn dò: “Nếu cảm thấy có người theo dõi, cháu đừng có giấu trong nhà.”

Thang Quân Hách đáp ‘dạ’ một tiếng, ngồi thẳng người, không quay đầu lại nhìn nữa. Lát sau cậu nói với tài xế: “Chú Trần ơi, về sau chú khỏi đến đón cháu ạ.”

“Ủa, sao vậy?”

“Cháu không quen có người đưa đón.” Thang Quân Hách nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.

“Chuyện này có gì đâu mà quen với không quen?” Chú Trần bật cười.

“Dạ, cứ là không quen thôi ạ.” Giọng nói của Thang Quân Hách có hơi cố chấp, “Lát tối cháu sẽ giải thích với chú Dương, cảm ơn chú hôm nay đi đón cháu.”

Những thứ này đều thuộc về Dương Huyên, cậu không cần.

——————————————————————————–

Chương trước ⬅➡ Chương sau

Bình luận